Viễn Phương

Lữ Khách Chiều Đông






Chiều đông trỗi lạnh cõi hồn đơn
Trời đất hanh hao nắng nhẹ vờn
Phố vắng đìu hiu dâng nỗi nhớ
Đường trần cô lẻ gợi buồn hơn

Chiều đông se thắt sợi tương tư
Dõi bóng tri âm chốn mịt mù
Ôm mối tơ duyên từ cách biệt
Chập chờn hư ảo tiếng ai ru

Chiều Đông giăng mắc bụi sương mơ
Nhàn nhạt hương mây gió thẫn thờ
Nhặt cánh Thủy Tiên lòng khắc khoải
Tàn rồi cơn ước mộng vu vơ!

Chiều đông mòn mỏi bước tha phương
Lữ khách bôn ba giữa dặm trường
Lặng lẽ hoàng hôn xiêu ngả bóng
Trông vời xa thẳm dáng quê hương

Viễn Phương

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 19 tháng 1 năm 2021

Bình luận về Bài thơ "Lữ Khách Chiều Đông"